Lúc đầu định đặt tiêu đề là "Chia sẻ quyền lực" nhưng ngẫm lại thì chuyện của ta có liên quan gì đến "quyền lực" cơ chứ, tất cả chỉ là một thứ vô hình mà ta ảo tưởng là quyền lực thôi...
Trải qua nhiều sự kiện ta đụng phải trong công việc của mình, giờ thì ta bắt đầu hiểu được rằng cách tốt nhất để làm tốt công việc của mình là chia sẻ công việc của mình với tất cả mọi người. Lúc đầu, ta sẽ thấy khó chịu, khi cảm thấy mọi thứ bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát của ta, và rằng những người kia là đang muốn hạ bệ ta, nên mới giành hết mọi công việc của ta về phía họ... Bây giờ thì ta cứ để họ được làm cái việc mà họ đã cố gắng "giành lấy", để rồi một ngày họ thấy được cái giới hạn của họ, và khi đó ta mới phải nhảy vào giúp họ. Ta giúp họ, cũng không phải vì ta muốn thể hiện ta là người tốt nhất làm cái việc đó, ta giúp họ bởi vì chính việc họ giành lấy công việc của ta thật sự đã giúp ta. Giờ thì ta có thể đứng ra xa, nhìn xa hơn, có thời gian để nghiên cứu những thứ cần thiết cho tất cả mọi người, mà chưa có ai làm được (hoặc chưa có thời gian để làm).
Tôi chợt nhớ đến 2 câu chuyện mà rất nhiều người đã nghe...
Câu chuyện thứ nhất là về một cậu bé bắt được hai chú chim nhốt vào lồng, rồi một ngày có một chú chim xổ lồng, và cậu chụp lấy nó, giữ thật chặt... Chú chim đó đã chết để chứng minh rằng thứ gì ta cần nắm giữ thì càng dễ mất đi... Còn chú chim còn lại sau khi được thả ra, thì nó bay lượn, và hót những tiếng ngọt ngào cho cậu bé nghe...
Câu chuyện thứ hai là một ngụ ngôn về tay chân và miệng, vì tay chân không muốn làm việc để kiếm thức ăn về cho cái miệng nữa, mà chúng muốn chạy nhảy và chơi đùa... Cuối cùng thì chúng đều đã rệu rã thì đói, nên phải chấp nhận rằng mỗi người đều có một công việc riêng, và họ phải dựa vào nhau mà sống...
Chúng ta luôn cần nhau để mà sống...
No comments:
Post a Comment