Một ngày, ta nhận ra ta chỉ là một phần tử nhỏ bé trong vũ trụ vô hạn này. Một phần tử di chuyển vô tình qua các điểm đến, dừng lại, và rồi lại lặng lẽ bay đi... Ta chẳng thể làm gì để thay đổi cái vũ trụ vô hạn đó... Vậy tại sao ta lại đến?
Ta không phải đang buồn cho số phận của mình đâu nhé... Bởi vì một bước di chuyển của một phần tử, nó sẽ lại đụng vào một phần tử khác, và rồi cả hai phần tử lớn lên, lớn dần lên từng ngày. Đó là cái cách mà vũ trụ này vận hành...
Ta có thể chỉ là một phần tử nhỏ bé, lang thang trong chuỗi những ngày vô tận, nhưng tất cả không phải là không có ý nghĩa. Ta trở thành có nghĩa khi ta được sinh ra, mang lại niềm vui gọi là "có một đứa con" của cha mẹ. Ta trở thành có nghĩa khi ta lớn lên và mang lại những niềm vui đến các đấng sinh thành dưỡng dục. Rồi ta cũng gặp những người bạn chí cốt, và ta cũng trở thành một người bạn tốt của họ. Ta gặp một người, và yêu, và chia sẻ cho nhau những niềm hạnh phúc. Ta lại vun đắp cho sự lớn mạnh của một công ty. Và còn nhiều thứ khác nữa mà ta chưa cảm nhận được... Chỉ cần bước tới, bước tới bước nữa, và bước tới thêm bước nữa...
Hôm nay, ta nghe được một câu nói của một người bạn thân: "Hơn cả tình bạn, chỉ thua kém tình yêu, đó là tính đồng chí". Tự nhiên nghĩ, ai là đồng chí của ta chứ nhỉ? Hình như chẳng có ai cả, hoặc là ta đã quá khắc khe. Ừ, tình đồng chí, có lẽ nó chỉ đến với ta một thời gian, đi chung với ta, mang đến cho ta nhiều điều thật đẹp, và nhiều điều thật mơ mộng. Và rồi nó sẽ lại đi... Sớm thôi... Nó sẽ lại ra đi... Ra đi như chưa bao giờ đến...
Cũng như sự vận hành bình thường của vũ trụ. Ta sẽ lại tiếp tục lang thang, và sẽ gặp một người nào khác, đi cùng với ta thêm một đoạn nữa. Một đoạn nữa... Một đoạn nữa nữa... Một đoạn nữa nữa nữa... Và ta sẽ trở thành người thành công. Đạt được những mong ước của mình... Hẳn là ta sẽ rất vui cho tới lúc nhắm mắt xuôi tay...
Đến khi ta đến cuối con đường thì...
Ta là cái gì nhỉ? Và ta đã là cái gì nhỉ?
No comments:
Post a Comment