Có lẽ cũng có người nhận ra câu tiêu đề trên là một câu trong phần mở đầu bài If we hold on together. Lâu lắm mới nghe lại giai đoạn tuyệt vời này...
12 giờ 20, lên Youtube thấy bạn Trúc chia sẻ bài này trong collection, thế là nghe, rồi nghe đi nghe lại... Đoạn mở đầu vẫn còn gây xúc động như xưa. Có lẽ càng xúc động hơn khi ta đang ở trong giai đoạn khó khăn, khi những người đồng hành của ta một thời gian trước giờ thấy mệt mỏi... Ta thì vẫn chưa... Hoặc là ta quá bận để nghĩ về sự mệt mỏi... Hoặc là ta có một cô bạn gái quá tuyệt để có thể chia sẻ những gánh nặng trong tâm trí mình... Dù lý do là gì thì nó cũng đã kéo ta khỏi sự mệt mỏi vì làm việc căng thẳng trong một thời gian dài và đầy kịch tính.
Nhưng điều đã xảy ra với ta, không có nghĩa là cũng xảy ra với những đồng đội của ta. Nhưng ta hiểu cảm giác mệt mỏi này rồi sẽ đi tới đâu... Ta cũng đã từng như vậy... Ta muốn ném phăng đi tất cả... Vì ta thấy trước mặt mình là một con đường tăm tối, và có lẽ ta nên dứt bỏ nó, đi theo một lối khác mà ta thấy khả quan hơn.
Đừng! Đừng ném nó đi! Một khi trong lòng bạn vẫn chưa điềm tĩnh lại... Trong lòng bây giờ chỉ còn những ý nghĩ mệt mỏi, và với ý chí muốn chấp dứt sự mệt mỏi đó ngay lập tức thì nó chỉ kéo bạn bước đi đến những con đường mà bạn sẽ không mong muốn. Những gì mà chúng ta đã gầy dựng được, rất mong manh để giữ, và rất khó để kiếm lại, một khi nó bị vỡ tan...
Don't lose your way
With each passing day
You've come so far
Don't throw it away
Ừm, dù gì thì chúng ta cũng đã đi một đoạn đường khá xa... Dù cho bây giờ nó nhiều gập ghềnh lắm... Nhưng đừng từ bỏ, đừng ném nó đi...
Nhé
No comments:
Post a Comment