-------------------
Cuộc sống lắm lúc không được như ta vẫn nghĩ, có lẽ vì đó là cuộc sống, và ta vẫn phải vượt qua tất cả để vươn lên...
Đó là điều mà ta vẫn thường suy ngẫm trong đầu. Nhưng mà có vẻ việc làm được nó thật là khó khăn... Chính lúc này, ta cảm nhận được rằng ta là một nốt nhạc lạc điệu trong một bản nhạc đầy cung trầm, và ta chỉ muốn bứt khỏi bản nhạc đó, nhưng hoàn toàn không thể.
Dường như nếu một người nào đó nói quá nhiều, ý kiến quá nhiều, thì người ta lại xuất hiện một hoóc-môn chống lại điều đó. Và người nhiều ý kiến kia sẽ trở thành cô lập. Đó là cách mà người ta khiến những người nhiều chuyện im lặng: Không muốn người ta nói thì hãy im lặng và dửng dưng, nếu không muốn nói bằng câu "chó cứ sủa, xe tăng cứ chạy". Và rồi người kia sẽ im lặng, vì phàm ở đời ai muốn mình là ...?
Có lẽ ta nên tìm một chốn bình yên hơn. Tránh xa những xu thế tranh giành ảnh hưởng một cách quá đáng. Và đứng nhìn cái cách mà thế giới này vận động... Nó sẽ dậy sóng đó, rồi lại yên bình... Yên bình chán rồi lại nổi cơn sóng lớn... Có lẽ ta nên tìm một chốn bình yên. Để tận hưởng cuộc sống. Để nhìn. Và để bình yên.
Công việc hằng ngày là một núi nặng, nó đè lên ta. Và rồi ta cảm thấy mệt mỏi. Nhưng rồi ta lại thấy bình thường. Rồi một núi khác lại đè lên ta... Tại sao? Có lẽ ta là một trong những người hiếm hoi coi việc của người khác là một phần trách nhiệm của mình. Người ta chỉ đơn giản coi đó là một công việc, là một thứ để người ta thể hiện, và tranh giành sự ảnh hưởng... Còn ta thì ta coi đó là một phần trách nhiệm... Có lẽ ta đã sai... Nhưng ta vẫn không cho mình suy nghĩ rằng đó là một phần công việc, rằng ta chỉ cần cố gắng thể hiện mình thôi... Ta không thể... Cứ như cái đầu cố chấp của ta cứ phải nghĩ rằng đó là một phần trách nhiệm của ta, và ta phải hoàn thành bằng mọi giá.
Con người.
Một sinh vật kỳ lạ. Một sinh vật sẵn sàng đè bẹp người khác để nhảy lên.
Quyền lực.
Một khía cạnh nhỏ hơn đó là sự ảnh hưởng.
Là thứ mà con người luôn muốn đạt được. Bằng bất cứ giá nào. Kể cả sử dụng suy nghĩ của người khác để làm lợi cho mình, và rồi khi thấy những ý kiến đó không được trọng dụng thì lại gán nó cho chính tác giả, và cười...
Ta sẽ làm gì khi môi trường xung quanh ta không còn tốt cho ta? Bỏ chạy ư! Làm như vậy thì thật là nhục ấy nhỉ... Cứ như là một người chạy trốn khi họ thất bại. Ồ không, ta sẽ ở lại. Để học cách sống giữa một bầy người. Giống như ta đã sống suốt bao nhiêu năm qua... Bởi dường như ta chẳng thể tìm ở đâu một môi trường tốt theo đúng nghĩa...
Công việc. Cuối cùng tất cả mọi người đều muốn làm vì tiền... Càng rủng rỉnh càng hay. Ngó qua ngó lại chẳng có ai hăng say, mà nếu có hăng say thì là hăng say cổ vũ để một người nào đó làm và rồi họ sẽ được hoan nghênh vì đã cổ vũ nhiệt tình...
Ai cũng nói muốn làm gì đó lớn lao. Nhưng chính họ không muốn thoát khỏi cái vòng của chính mình... Họ chỉ muốn sống một cách an toàn. Mà họ không biết chính sự liều lĩnh trước đây của họ đã mang về cho họ một tý hào nhoáng hiện tại... Họ đã thoả mãn mất rồi...
Ta có nên tiếp tục bước đi chung với họ hay không nhỉ? Hay là lẳng lặng bỏ đi tìm một mục tiêu mới? Bởi vì "dừng lại" đó là thứ mà ta sợ nhất... Ta không thể dừng lại... Nhưng lẳng lặng bước đi thì liệu ta có bị cô lập như một nốt nhạc lạc điệu nữa hay không?
Ai có thể trả lời cho ta không nhỉ???
Chúa ơi, Ngài ở đâu?
No comments:
Post a Comment