Vẫn như những giấc mơ trước, tôi có thể nhớ đại khái câu chuyện, nhưng không thể nào nhớ được nguyên văn bài thơ hoặc bài hát, mặc dù đã cố gắng nghe đi nghe lại mấy lần (tôi có lucid dream, nên thường chủ động điều khiển được giấc mơ của mình).
Câu chuyện lần này khá thú vị.
Nội dung giấc mơ (đã được biên tập lại cho câu cú mạch lạc)
Tôi và cậu là bạn thân từ bé, gia đình tôi và gia đình cậu cũng rất thân nhau. Tôi thì gia cảnh bình thường, còn bố cậu là sĩ quan quân đội cao cấp. Cấp bậc không quan trọng, nhưng bố cậu rất nghiêm khắc.
Ngày cưới của cậu, có khi tôi là người vui nhất. Không vui sao được khi cô dâu là bạn rất thân thời đại học của tôi. Không vui sao được khi chính tôi là mắc xích quan trọng trong mối lương duyên ấy, vì ngày xưa nhờ cậu đi chơi với tôi thường xuyên mà được gặp cô ấy.
Mọi thứ cứ êm đềm trôi, cho đến một ngày, cậu phạm tội. (Ghi chú: Sau giấc mơ, tôi không nhớ là tội gì, chỉ biết là nó không nặng lắm, nhưng rất nặng đối với truyền thống gia đình của cậu). Cậu sợ, cậu tìm đến tôi, và mong muốn sắp xếp một cuộc chạy trốn.
Tôi xiêu lòng, và tôi đã giúp cậu. Nhưng cậu đi chỉ một mình, để lại cả vợ lẫn con.
Vài tháng sau, trong một bữa chiêu đãi ở gia đình cậu (cũng không nhớ là dịp gì nhưng có rất nhiều sĩ quan và lính tham dự). Khi tiếng nhạc xập xình gần kết thúc, tôi mới có dịp ngồi lại với vợ cậu trên ghế đá trong vườn nhà, vì cô ấy muốn nghe tôi kể về những dự án của tôi, những thứ mà cô đã bỏ lại phía sau từ khi lấy chồng (note: cô ấy học cùng ngành với tôi, nên có chung mối quan tâm).
Trong lúc ngà ngà say, tôi vô tình tiết lộ rằng tôi biết chồng cô ấy ở đâu. Túm lấy tay áo tôi, nước mắt bùng nổ, âm thanh nhỏ vì sợ người khác nghe thấy nhưng khiến tôi hoàn toàn tỉnh rượu... Cô ấy muốn gặp chồng.
Ngày hôm sau, tôi lẳng lặng đến nhà cậu, và lại lén lén lút lút, cô ấy mang theo một túi xách nhỏ, và đi.
Lái xe, tôi ngoái nhìn phía sau, không thấy cô ấy, vì cô ấy chọn ghế ngay sau lưng tôi. Nhưng tôi biết chắc chắn là cô ấy đang khóc. Và tôi cũng biết cô ấy không muốn tôi biết điều này, nhưng làm sau giấu được, tôi là người bạn rất thân của cô ấy mà.
Tôi cũng để mặc cho cô ấy âm thầm khóc. Tôi chỉ chưa hiểu được lý do vì sao cô ấy khóc. Đó là nước mắt của người vợ, uất ức vì chồng bỏ đi mà không nói lời nào. Hay đó là nước mắt của người mẹ, chợt nghĩ tới cảnh đứa con 7 tuổi ngẩng đầu hỏi bà: "Nội ơi, mẹ đâu hả nội?"
Đến lúc này, câu chuyện kết thúc với màn hình kết thúc một tập phim (cứ như là lúc đầu tới giờ chỉ là cảnh trong phim). Và đây là ca khúc nền, mà tôi cứ phải cố gắng nghe đi nghe lại cho thuộc khi tỉnh giấc mơ:
Mẹ, là mẹ hiền yêu dấu, luôn dõi theo con từng bước con đi trên đường đời của con.
Mẹ, là mẹ hiền yêu dấu, luôn đau cho con những gánh ước mơ mà con mãi nhọc tâm.
(.....)
ĐK
Rồi một đêm, con chim sâu thấy (thật) miên man, (Note: trước đó có câu mô tả người con như chú chim sâu)
Bước lang thang, không ai bên, chỉ ánh đèn.
Lạnh căm căm, như những hôm làm bánh chưng,
(....)
Nước mắt con cứ chực trào ra.
Thay lời kết
Khi tỉnh giấc, tôi không hẳn quan tâm đến câu chuyện kia, tôi chỉ quan tâm đến lời bài hát. Và chợt nhận ra, hôm nay là ngày của mẹ.