Đừng hiểu nhầm... Chỉ là sinh nhật một người bạn thôi. Một người bạn thân, rất thân, thân từ những năm cấp 3 tươi đẹp... Chị Bảy. Bạn cùng lớp nhưng thích gọi là chị Bảy hơn.
Ôi, đúng là Chị Bảy, cứ mỗi lần đi chơi với chị Bảy là trời mưa. Hôm nay vẫn vậy, trời mưa như trút... Ngập cả lối đi, phải dắt bộ, đi qua đi lại làm sao đó rớt mất chai nước... À, đó là trước khi đi qua nhà chị Bảy...
Đi đến nhà chị Bảy chỉ còn lại những hạt mưa bay bay, len lỏi giữa ánh đèn điện vàng vàng... Không gian tĩnh lặng... Bỗng dưng ta cảm thấy con người thật là bé nhỏ, giữa một dòng đời đang cuốn trôi cuồn cuộn...
Chị Bảy vốn tốt nghiệp sư phạm Văn từ trường Đại học Quy Nhơn, nhưng không có được việc làm ở quê, đành bon chen vào Sài thành... Cũng phải, ở những trường quê tôi, chỉ tiêu thì ít mà lại còn phải lo lót mới có chỗ dạy... Thôi kệ, vào Sài thành rồi thế nào con người cũng "khôn" ra được tý chút, biết nhiều hơn và chính thức đặt những bước chân vào đời... Cuộc đời bon chen, trôi nổi... Vì vốn dĩ cuộc đời là như thế mà...
Sinh nhật chị Bảy... Đến 5 năm rồi mới lại tổ chức sinh nhật cho chị Bảy... Gọi là "tổ chức" cho vui thôi, chứ lần này thì chỉ có đến Lotteria ăn một bữa cho "biết mùi Sài thành" thôi. Trông chị Bảy chẳng khác gì mấy... Tâm hồn vẫn còn là nữ sinh cấp 3, hình dáng thì vẫn thế, không mập thêm, không cao thêm... Nói về sự "cao" của chị Bảy mới nhớ chuyện lớp 11. Lần đó, tôi đi giặt khăn lau bảng (trực nhật lớp đó), còn chị Bảy đi lấy sổ đầu bài (lớp trưởng mừ), và đi về chung (vì lớp tôi ở vị trí xa so với phòng giám hiệu) trên sân trường đầy cát, và mọi người nói "Hai cha con bước đi trên cát, bóng cha dài lênh đênh, bóng con tròn chắc nịch"...
Những ký ức về tuổi thơ, cứ như là một cái gì đó gắn chặt vào tâm hồn mỗi người, đi theo mãi, đi theo mãi... Dù ở chân trời góc biển nào nó cũng theo... Có điều chúng ta có chôn vùi nó đi hay không mà thôi... Nhưng rồi có lúc nó cũng sẽ bùng phát... Bạn hãy thử liên lạc với người bạn cũ lại đi, bạn sẽ thấy nó bùng phát là như thế nào...
No comments:
Post a Comment