Chặng đường năm nay về quê quả là một chặng đường đầy mệt mỏi. Ta về lúc đã cần ngày, 28 ÂL, chỉ còn 2 ngày nữa là đến tết. Có lẽ năm sau nên thu xếp về sớm để có thể tận hưởng cảm giác thoải mái hơn...
Trên vé xe ghi giờ khởi hành là 5h30, sợ trễ nên ta và bạn gái cũng đi sớm để chờ... Và rồi đến 5h30 vẫn chưa thấy xe đâu, và có cả trăm người đứng chờ giống như ta... Hihi... Những ngày tết, năm nào cũng thế, chúng ta luôn chật vật với việc tìm kiếm một chiếc vé về quê, rồi sau đó là một quãng dài chờ đợi chiếc xe của ta khởi hành. Ta đã chờ 3 tiếng đồng hồ mới lên được xe, mọi thứ vẫn giống như thường lệ...
Tiếp theo quãng dài chờ đợi là một quãng lo âu, chiếc xe chạy ẩu bà con ạ... Nhưng hầu hết mọi người đã quá quen với việc này, họ vẫn yên tâm nằm ngủ. Lo lắng cũng chẳng được gì... Và điều vui nhất vẫn là tưởng tượng một cảnh an bình, với bà con hàng xóm thân thuộc. Điều đó thúc bách ta trở về quê, cũng là điều khiến ta quên đi những nỗi lo về an toàn. Thay vào đó là cái cảm giác xốn xang, ngày mai ta sẽ làm gì và sẽ gặp những ai nhỉ?
Một khoảnh khắc không làm nên lịch sử, nhưng lịch sử được tạo thành từ những khoảnh khắc
Monday, January 23, 2012
Sunday, January 15, 2012
Một ngày thật dễ chịu...
Hôm nay, nằm ngủ ở trong nhà, tự dưng cảm thấy hôm nay thật đẹp làm sao... Những cơn gió, đến từng đợt, thổi tung tấm màn che cửa sổ, lọt vào trong nhà... Mát lạnh...
Ta lại có cảm giác như mình đang đi lang thang ở những buổi chiều trên cánh đồng lúa quê ta... Mát rượi... Ta bỗng nhớ có những ngày ta lang thang trên những con đường đầy cây lá ở chốn Sài thành này... Cảnh thật là đẹp...
Ái chà... Thời gian gần đây ta dành nhiều thời gian cho công việc lắm thì phải... Chắc phải dành thời gian để du ngoạn và tận hưởng cuộc sống ngắn ngủi thôi... Ta lại muốn đi xe đạp trên những cánh đồng đầy mùi sữa lúa... Ở quận 2 hồi trước ta có lần đi rồi đó thôi, có lẽ ta nên đi lang thang xuống Nhà Bè một lần xem...
Hihi... Cuộc đời vẫn đẹp sao...
Ta lại có cảm giác như mình đang đi lang thang ở những buổi chiều trên cánh đồng lúa quê ta... Mát rượi... Ta bỗng nhớ có những ngày ta lang thang trên những con đường đầy cây lá ở chốn Sài thành này... Cảnh thật là đẹp...
Ái chà... Thời gian gần đây ta dành nhiều thời gian cho công việc lắm thì phải... Chắc phải dành thời gian để du ngoạn và tận hưởng cuộc sống ngắn ngủi thôi... Ta lại muốn đi xe đạp trên những cánh đồng đầy mùi sữa lúa... Ở quận 2 hồi trước ta có lần đi rồi đó thôi, có lẽ ta nên đi lang thang xuống Nhà Bè một lần xem...
Hihi... Cuộc đời vẫn đẹp sao...
Friday, January 13, 2012
Hành trình mới...
Lại một lần nữa, trong mơ màng của một giấc ngủ trưa, ta lại tràn dâng cảm xúc... Muốn viết...
Phải chăng cuộc đời của một người đều bị buộc chặt vào một thứ gọi là số phận? Có những lúc ta nghĩ như thế thật, nhưng có lúc ta tự giải thoát mình khỏi suy nghĩ ấy. Vì rằng mỗi người sinh ra, họ được đặt vào một điểm tựa ban đầu, có thể là thấp (khi ta là một người nghèo), cũng có thể là cao (khi ta sinh ra trong cảnh sung sướng). Nhưng rồi thứ mà khiến ta lớn lên lại ẩn chứa những sự lựa chọn. Mỗi người đều chỉ được lựa chọn một số ít lần mà thôi, ta lựa chọn và tiếp tục sống tiếp với sự lựa chọn đó, và rồi ta sẽ lại phải lựa chọn để tiếp tục sống.
Sự lựa chọn của ta nhiều lúc ẩn chứa rất nhiều sai lầm, nhưng biết làm sao được, vì không ai biết được đâu là đúng. Có điều ta phải luôn tin vào sự lựa chọn của mình... Người ta bảo "trong cái rủi có cái may" cũng đúng, điều quan trọng là ta có tiếp tục chung sống với cái mà người ta gọi lại rủi đó hay không thôi... Sống tiếp, tin rằng đó là đúng, thì có lẽ sẽ là "sau cơn mưa trời lại sáng" mà thôi.
Mỗi người sinh ra, đều có những khả năng riêng của mình. Nhưng dường như có nhiều người nhìn người khác, thán phục, và rồi chạy theo người khác, đánh mất chính mình... Người ta đã trở thành một cái bóng... phản chiếu một cách mờ nhạt. Nhưng có nhiều người khác, kiên trì theo đuổi quyết định của mình, phát triển khả năng độc nhất vô nhị của mình. Bạn có nghĩ rằng họ sẽ thành công? Tôi không biết, có điều tôi biết là dù cho họ có thất bại thì họ cũng sẽ luôn cười mãn nguyện...
Ta sẽ là ai trong thế giới này? Đôi lúc, ta cảm thấy nếu ta chết đi thì thế giới này sẽ có gì thay đổi? Chẳng có gì cả. Sự vận động của thế giới vẫn tiếp tục. Người buồn thì sẽ qua, người đau cũng sẽ hết... Mọi người sẽ lầm lũi bước tiếp trong hành trình dài kỳ của mình.
Tự nhiên ta nhớ đến một câu trong truyện mà ta đã đọc: "Người ta chết là khi nào? Đó không phải là khi bị bắn một phát xuyên tim. Đó không phải là khi bị chém đứt đầu. Cũng không phải khi uống thuốc độc. Người ta sẽ chết khi họ bị lãng quên"... Nếu bạn nghĩ rằng sự ra đi của bạn như là một hạt cát bị biến thành bụi, thì hẳn bạn đã sai, vì sẽ có nhiều người nhớ đến bạn lắm đấy... Và bạn sẽ không thể chết đi được...
"Người ta chết khi họ bị lãng quên"...
Phải chăng cuộc đời của một người đều bị buộc chặt vào một thứ gọi là số phận? Có những lúc ta nghĩ như thế thật, nhưng có lúc ta tự giải thoát mình khỏi suy nghĩ ấy. Vì rằng mỗi người sinh ra, họ được đặt vào một điểm tựa ban đầu, có thể là thấp (khi ta là một người nghèo), cũng có thể là cao (khi ta sinh ra trong cảnh sung sướng). Nhưng rồi thứ mà khiến ta lớn lên lại ẩn chứa những sự lựa chọn. Mỗi người đều chỉ được lựa chọn một số ít lần mà thôi, ta lựa chọn và tiếp tục sống tiếp với sự lựa chọn đó, và rồi ta sẽ lại phải lựa chọn để tiếp tục sống.
Sự lựa chọn của ta nhiều lúc ẩn chứa rất nhiều sai lầm, nhưng biết làm sao được, vì không ai biết được đâu là đúng. Có điều ta phải luôn tin vào sự lựa chọn của mình... Người ta bảo "trong cái rủi có cái may" cũng đúng, điều quan trọng là ta có tiếp tục chung sống với cái mà người ta gọi lại rủi đó hay không thôi... Sống tiếp, tin rằng đó là đúng, thì có lẽ sẽ là "sau cơn mưa trời lại sáng" mà thôi.
Mỗi người sinh ra, đều có những khả năng riêng của mình. Nhưng dường như có nhiều người nhìn người khác, thán phục, và rồi chạy theo người khác, đánh mất chính mình... Người ta đã trở thành một cái bóng... phản chiếu một cách mờ nhạt. Nhưng có nhiều người khác, kiên trì theo đuổi quyết định của mình, phát triển khả năng độc nhất vô nhị của mình. Bạn có nghĩ rằng họ sẽ thành công? Tôi không biết, có điều tôi biết là dù cho họ có thất bại thì họ cũng sẽ luôn cười mãn nguyện...
Ta sẽ là ai trong thế giới này? Đôi lúc, ta cảm thấy nếu ta chết đi thì thế giới này sẽ có gì thay đổi? Chẳng có gì cả. Sự vận động của thế giới vẫn tiếp tục. Người buồn thì sẽ qua, người đau cũng sẽ hết... Mọi người sẽ lầm lũi bước tiếp trong hành trình dài kỳ của mình.
Tự nhiên ta nhớ đến một câu trong truyện mà ta đã đọc: "Người ta chết là khi nào? Đó không phải là khi bị bắn một phát xuyên tim. Đó không phải là khi bị chém đứt đầu. Cũng không phải khi uống thuốc độc. Người ta sẽ chết khi họ bị lãng quên"... Nếu bạn nghĩ rằng sự ra đi của bạn như là một hạt cát bị biến thành bụi, thì hẳn bạn đã sai, vì sẽ có nhiều người nhớ đến bạn lắm đấy... Và bạn sẽ không thể chết đi được...
"Người ta chết khi họ bị lãng quên"...
Sunday, December 25, 2011
Giáng Sinh
Đến hẹn lại lên, năm nào cũng thế, cứ mỗi dịp Giáng Sinh là người người náo nức mở tiệc, chúc mừng nhau, các cửa hàng cũng pha thêm không khí rộn ràng ở chốn Sài thành vốn đã rất náo nhiệt... Tình trạng kẹt xe, nặng đến mức các cảnh sát giao thông cũng chịu thua đứng nhìn, phải công nhận là cảnh sát giao thông nhà ta rất kiên nhẫn, đứng nghe tiếng ồn đô thị cả mấy tiếng đồng hồ mà không nóng, chẳng như các tay xế có 1 giây cũng sẵn sàng đánh nhau.
Tạm gác qua chuyện phố phường nhộn nhịp, ta trở về với không khí Giáng Sinh. Thuở bé, ta nghĩ rằng ông già tuyết là có thật, và những chuyến xe tuần lộc trên trời cũng có thật; khi lớn lên một tý ta nhận ra rằng đó chỉ là trò dụ con nít; nhưng bây giờ thì ta lại thấy giá như ông già tuyết có thật thì hay biết mấy. Con người ta luôn tồn tại những ước muốn và mộng mơ... Thả hồn theo mây và gió, và cả những câu chuyện cổ tích thần tiên... Đó không phải chỉ là những câu chuyện chỉ dành cho trẻ nít, nhưng đó là cách mà người ta truyền cho nhau sự mộng mơ...
Cuộc sống của con người có thể ví như một cái bong bóng, trong đó có vẽ một vòng tròn của ước mơ, một vòng tròn của mộng mị, một vòng tròn của đam mê, một vòng tròn của sự đánh giá,... và nhiều vòng tròn khác nữa. Theo thời gian, bong bóng sẽ lớn dần lên, và các vòng tròn ấy cũng sẽ lớn dần theo... Ừ, con người ta lớn lên, học được nhiều điều hơn, và cũng mơ mộng nhiều hơn.
Ta muốn tự dành cho ta một góc lặng, để suy ngẫm về những gì đã qua trong năm vừa rồi... À, ta lại nhớ đến một câu mà năm ngoái đột nhiên xuất hiện trong đầu ta: "Ai nghẹn ngào ra đi gieo giống, mùa gặt năm sau khấp khởi mừng"... "Năm sau"... Ừm, quả thật năm vừa qua là một năm đầy biến cố trong cuộc đời, nhưng cuối cùng thì mọi thứ đều rất tốt. Giờ thì ta có một công việc ổn định, và đầy sáng lạn ở phía trước, ta lại có thời gian để có thể làm những điều mà ta thích; chuyện tình cảm cũng rất yên bình, bạn bè thì rất tốt với ta... Đôi khi ta nghĩ, hình như ta đã được "cho" nhiều quá... Bài học một năm qua, quả là bài học đắt giá, khi ta chuyển mình từ sinh viên, sang một người đi làm với nỗi lo cơm-áo-gạo-tiền, mọi thứ dường như thay đổi. Trải qua một cuộc du hành thú vị từ việc lập nghiệp đến việc tự chọn cho mình một con đường để đi. Và thậm chí ta cảm thấy ta thật là may mắn vì gặp được những "quý nhân", sẵn sàng giúp đỡ ta, hay ta vô tình lượm lặt được những cuốn sách có giá trị... Tất cả đều sẵn sàng cho ta, như một bàn đạp để ta vút bay...
Tự thưởng cho mình một đoạn nhạc: "Đêm đông, lạnh lẽo Chúa sinh ra đời, Chúa sinh ra đời nằm trong hang đá, nơi máng lừa..."
Tạm gác qua chuyện phố phường nhộn nhịp, ta trở về với không khí Giáng Sinh. Thuở bé, ta nghĩ rằng ông già tuyết là có thật, và những chuyến xe tuần lộc trên trời cũng có thật; khi lớn lên một tý ta nhận ra rằng đó chỉ là trò dụ con nít; nhưng bây giờ thì ta lại thấy giá như ông già tuyết có thật thì hay biết mấy. Con người ta luôn tồn tại những ước muốn và mộng mơ... Thả hồn theo mây và gió, và cả những câu chuyện cổ tích thần tiên... Đó không phải chỉ là những câu chuyện chỉ dành cho trẻ nít, nhưng đó là cách mà người ta truyền cho nhau sự mộng mơ...
Cuộc sống của con người có thể ví như một cái bong bóng, trong đó có vẽ một vòng tròn của ước mơ, một vòng tròn của mộng mị, một vòng tròn của đam mê, một vòng tròn của sự đánh giá,... và nhiều vòng tròn khác nữa. Theo thời gian, bong bóng sẽ lớn dần lên, và các vòng tròn ấy cũng sẽ lớn dần theo... Ừ, con người ta lớn lên, học được nhiều điều hơn, và cũng mơ mộng nhiều hơn.
Ta muốn tự dành cho ta một góc lặng, để suy ngẫm về những gì đã qua trong năm vừa rồi... À, ta lại nhớ đến một câu mà năm ngoái đột nhiên xuất hiện trong đầu ta: "Ai nghẹn ngào ra đi gieo giống, mùa gặt năm sau khấp khởi mừng"... "Năm sau"... Ừm, quả thật năm vừa qua là một năm đầy biến cố trong cuộc đời, nhưng cuối cùng thì mọi thứ đều rất tốt. Giờ thì ta có một công việc ổn định, và đầy sáng lạn ở phía trước, ta lại có thời gian để có thể làm những điều mà ta thích; chuyện tình cảm cũng rất yên bình, bạn bè thì rất tốt với ta... Đôi khi ta nghĩ, hình như ta đã được "cho" nhiều quá... Bài học một năm qua, quả là bài học đắt giá, khi ta chuyển mình từ sinh viên, sang một người đi làm với nỗi lo cơm-áo-gạo-tiền, mọi thứ dường như thay đổi. Trải qua một cuộc du hành thú vị từ việc lập nghiệp đến việc tự chọn cho mình một con đường để đi. Và thậm chí ta cảm thấy ta thật là may mắn vì gặp được những "quý nhân", sẵn sàng giúp đỡ ta, hay ta vô tình lượm lặt được những cuốn sách có giá trị... Tất cả đều sẵn sàng cho ta, như một bàn đạp để ta vút bay...
Tự thưởng cho mình một đoạn nhạc: "Đêm đông, lạnh lẽo Chúa sinh ra đời, Chúa sinh ra đời nằm trong hang đá, nơi máng lừa..."
Friday, December 9, 2011
Friday, December 2, 2011
Liệu cuộc đời có thể được viết bởi chữ "tình mẹ cha"
Hôm nay, trong giấc ngủ trưa mơ màng, tự nhiên ta lại nhớ về ba mẹ. Những con người bình thường, với một cuộc sống bình thường, trải qua biến động lịch sử hai chế độ...
Ta, người luôn sống với niềm tự hào, sẵn sàng lao lên phía trước với tất cả nhiệt huyết, đâm đầu vào những thứ mà ta đặt tên là "đam mê". Cuộc đời rồi sẽ đi về đâu? Ta biết rằng nếu giờ ta không lao theo các quyết tâm của mình, thì chẳng khi nào ta còn có thể thực hiện được nữa. Cơ hội chỉ đến có một lần, và cuộc đời cũng thế, ai cũng chỉ có một cuộc đời mà thôi. No retry.
Vậy thì sau đó thì sao? Ta sẽ trở thành con người thế nào? Cuộc sống tương lai, con đường phía trước của ta sẽ ra sao? Đâm đầu vào những thứ ta yêu thích, nhưng rồi ta sẽ được gì? Tiền hay sự thỏa mãn? Những thứ đó có thể làm nên cuộc đời ta ư, có thể giúp ta cảm thấy hạnh phúc?
Ngẫm về ba mẹ... Tự nhiên thấy rằng tất cả mọi thứ đều chỉ là vô vị. Ngoại trừ những gì thuộc về gia đình và con cái... Giây phút hạnh phúc có lẽ là nhìn những đứa con lớn lên. Từ lúc nó còn được mẹ cho bú mớm, ngoe ngoe cái tay trước cái lúc lắc, và cười thích thú lạ lùng. Lúc nó biết đi, chạy lon ton và cười hồn nhiên... Rồi nó lớn lên... Có lúc nó bị đứt tay, chạy về. Có lúc nó bị đánh, nó khóc và chạy về. Có lúc nó bị mất dép, mếu máo rồi lại chạy về. Lúc nó khoe được 10 điểm, và cả lúc nó lén lút giấu bài làm 1 điểm của nó... Rồi nó lại lớn lên... Ăn nói ra vẻ chững chạc, nhưng có đôi lúc cũng mơ màng lắm lắm. Có lúc nó đi chơi thâu đêm, và cũng có lúc nó ủ rũ một mình... Rồi nó lớn lên nữa, nó đi vào đại học, còn để lại hai cặp vợ chồng "son".
Rồi đứa con lại lớn lên và trở thành cha mẹ... Cuộc sống cứ thế mà tiếp diễn... Trong niềm vui và nước mắt... Những đứa con sẽ là cha mẹ, sẽ hiểu được cha mẹ của họ... Nhưng cuộc đời mà, "no retry", họ chẳng thể làm gì cho cha mẹ của họ nữa... Muôn đời là thế... Họ sẽ dành hết cho những đứa con và gia đình mà họ mới xây dựng...
Liệu cuộc đời có thể được viết bởi chữ "tình mẹ cha"?
Ta, người luôn sống với niềm tự hào, sẵn sàng lao lên phía trước với tất cả nhiệt huyết, đâm đầu vào những thứ mà ta đặt tên là "đam mê". Cuộc đời rồi sẽ đi về đâu? Ta biết rằng nếu giờ ta không lao theo các quyết tâm của mình, thì chẳng khi nào ta còn có thể thực hiện được nữa. Cơ hội chỉ đến có một lần, và cuộc đời cũng thế, ai cũng chỉ có một cuộc đời mà thôi. No retry.
Vậy thì sau đó thì sao? Ta sẽ trở thành con người thế nào? Cuộc sống tương lai, con đường phía trước của ta sẽ ra sao? Đâm đầu vào những thứ ta yêu thích, nhưng rồi ta sẽ được gì? Tiền hay sự thỏa mãn? Những thứ đó có thể làm nên cuộc đời ta ư, có thể giúp ta cảm thấy hạnh phúc?
Ngẫm về ba mẹ... Tự nhiên thấy rằng tất cả mọi thứ đều chỉ là vô vị. Ngoại trừ những gì thuộc về gia đình và con cái... Giây phút hạnh phúc có lẽ là nhìn những đứa con lớn lên. Từ lúc nó còn được mẹ cho bú mớm, ngoe ngoe cái tay trước cái lúc lắc, và cười thích thú lạ lùng. Lúc nó biết đi, chạy lon ton và cười hồn nhiên... Rồi nó lớn lên... Có lúc nó bị đứt tay, chạy về. Có lúc nó bị đánh, nó khóc và chạy về. Có lúc nó bị mất dép, mếu máo rồi lại chạy về. Lúc nó khoe được 10 điểm, và cả lúc nó lén lút giấu bài làm 1 điểm của nó... Rồi nó lại lớn lên... Ăn nói ra vẻ chững chạc, nhưng có đôi lúc cũng mơ màng lắm lắm. Có lúc nó đi chơi thâu đêm, và cũng có lúc nó ủ rũ một mình... Rồi nó lớn lên nữa, nó đi vào đại học, còn để lại hai cặp vợ chồng "son".
Rồi đứa con lại lớn lên và trở thành cha mẹ... Cuộc sống cứ thế mà tiếp diễn... Trong niềm vui và nước mắt... Những đứa con sẽ là cha mẹ, sẽ hiểu được cha mẹ của họ... Nhưng cuộc đời mà, "no retry", họ chẳng thể làm gì cho cha mẹ của họ nữa... Muôn đời là thế... Họ sẽ dành hết cho những đứa con và gia đình mà họ mới xây dựng...
Liệu cuộc đời có thể được viết bởi chữ "tình mẹ cha"?
Friday, October 28, 2011
Cảm nhận của một con người nhỏ bé
Haizzz... Bẵng một thời gian không viết blog, hình như khả năng viết lách của ta cũng giảm đi thì phải, nãy giờ nghĩ mãi mà không biết viết tiêu đề thế nào cho hay... Cũng có thể do ta có nhiều yêu cầu khắc khe quá... Nhưng thôi kệ...
Thực ra thì ta cũng không định viết lách gì nhiều, chỉ là do sắp tới ta sẽ có một bài trình bày đầu tuần ở công ty vào tuần tới, tính của ta vốn dĩ không thích những bài trình bày về công nghệ cũng như soft-skill cho lắm, thế nên ta định sẽ trình bày về cảm nhận của chính mình về công ty GNT này. Sếp của ta cũng ủng hộ phương án này, vậy là ta có một đồng minh đáng tin cậy...
Tính ra hôm nay ta cũng đã làm ở đây 2 tháng và 2 tuần, cũng nhanh ra phết đấy... 2 tháng rưỡi dù sao cũng chưa hẳn là lâu để cho một người có thể xét lại sự yêu thích của mình dành cho một công ty, vì thế ta vẫn tự vỗ ngực xưng rằng "ta yêu thích công ty này và sẵn sàng chạy theo đam mê trong các công việc ở đây". Một dự án vốn dĩ đã kéo dài khá lâu, nhưng mỗi ngày là một thứ mới để ta phải làm, phải cải tiến, phải học hỏi và chìm đắm trong đam mê... Có những lúc làm việc không ngừng nghỉ, và cả OT (over-time) nữa. Và cũng có những lúc ta tự thưởng cho mình một giây phút giải trí với những điệu nhạc yêu thích, hay những đoạn phim hoạt hình thú vị... Làm việc thật là vui.
Hôm trước, trường BK có một buổi hội chợ việc làm, và ta cũng tham gia với vai trò vừa là nhân viên GNT vừa là một cựu sinh viên của trường. Gặp tụi nhỏ, thật thích. Và ta lại huyên thuyên với tụi đàn em, về con người, về sự nghiệp, và cả công nghệ mới nữa. Nhưng thích nhất vẫn là kể cho tụi nó nghe về niềm tự hào của ta, và sự yêu thích đáng kể của ta dành cho công ty GNT này. Có thể người ta nghĩ rằng ta thật là mù quáng, khi đặt hoàn toàn niềm tin vào một công ty mới nổi, nhưng biết sao được, ta đang làm ở đây, và việc yêu thích chính công việc mình đang làm là điều kiện tối thiểu để có thể tiếp tục gắn bó lâu dài.
Tại đây, ta cũng học được nhiều điều. Thứ đầu tiên là thái độ của mọi người. Suốt quãng thời gian qua, mọi thành viên trong nhóm đều làm việc rất vui vẻ và hợp tác chặt chẽ với nhau. Khác hẳn với những chuyện xung đột mà ta vẫn thường nghe ở những người bạn của mình, cả những câu chuyện về tính ganh tỵ của người này dành cho người kia. Ở đây, trong nhóm làm game DreamTown này, ta cảm thấy một không khí rất thoải mái, thái độ của các thành viên rất tốt đẹp và mối quan hệ giữa các "sếp" quản lý và thành viên lại cực kỳ gần gũi. Rộng hơn một chút, ta luôn thấy mọi người rất thỏa mái với nhau trong các buổi party... Hôm trước, trong một buổi hát karaoke, sếp Dũng CEO lại là người hăng hái nhất, sẵn sàng nhảy lên giành mic để hát, tự nhiên thấy một khung cảnh thật nhẹ nhàng. Ta biết rằng các sếp là những người khá nghiêm khắc trong công việc, nhưng trong các buổi party thì các sếp lại hòa đồng hẳn. Không có khoảng cách... Hoàn toàn không có khoảng cách...
Điều thứ hai là ta luôn có được sự tự do. Tự do về ý tưởng, vì mọi thành viên đều biết rõ các mục tiêu, và cố gắng hoàn thành nó tốt nhất có thể, cho nên ta luôn được phép nghĩ ra và giải quyết các vấn đề cũng như thêm những tính năng thú vị để sản phẩm trở nên hoàn thiện. Đôi lúc ta cũng tự cho mình một khoảng thời gian để giải trí, đọc tin tức hay tìm hiểu những công nghệ mà ta cảm thấy thú vị, điểm thú vị ở đây là không bao giờ có những người quản lý, luôn kè kè sau lưng để coi thử ta có làm việc hay không? Và ta cũng có được sự tự do về quản lý thời gian, tự ước lượng khả năng hoàn thành mỗi công việc trong thời gian bao lâu, và thỉnh thoảng ta lại tự kiểm tra lại tại sao ta lại ước lượng sai. Có thể với nhiều người, tiêu chí về sự tự do không quan trọng, nhưng ta luôn muốn có một sự tự do thoả mái để thỉnh thoảng tận hưởng cảm giác đam mê và chiến thắng...
Điều cuối cùng (ở lúc này) mà ta học được là thái độ với công việc. Càng lúc ta càng cảm nhận được rằng, những người Nhật họ làm việc hăng hái và liên tục không phải vì áp lực lớn, mà là vì niềm đam mê và danh dự. Những giai thoại về những người Nhật làm việc trong các công ty lớn luôn làm cho ta xúc động. Có một câu chuyện kể rằng, một ngày nọ trên đường phố đang mưa ở thành phố Chicago có một chiếc xe Toyota bị hư cái cần gạt nước, trên đường văng hoe, có một người đã lớn tuổi chạy lại và sửa lại chiếc cần gạt nước cho chiếc xe đó. Hỏi ra thì đó là một nhân viên đã nghỉ hưu của Toyota, và ông ta không thể chịu được cảnh một chiếc xe Toyota có thể gặp lỗi kỹ thuật trên đường phố... Chúng ta thấy gì qua câu chuyện này? Ở tại công ty này, ta bắt đầu nghĩ về lý do tại sao người Nhật làm việc không ngừng nghỉ, và ta chợt nhận ra, dường như họ sống bằng danh dự và niềm tin. Họ luôn có thể tin rằng những gì họ làm ra là tốt nhất, và họ luôn bảo vệ điều đó bằng mọi cách... Bởi vì thế, trong tập thể này, ta luôn thấy có những con người làm việc một cách rất tỉ mỉ và rất cần mẫn...
Có lẽ đây là bài học lớn nhất cho đến lúc này của ta tại công ty GNT này: Luôn luôn tự hào rằng những gì chính mình làm ra là nhất... Để rồi mỗi ngày luôn luôn là một cuộc chiến đấu mà ta luôn nắm quyền chủ động...
Thực ra thì ta cũng không định viết lách gì nhiều, chỉ là do sắp tới ta sẽ có một bài trình bày đầu tuần ở công ty vào tuần tới, tính của ta vốn dĩ không thích những bài trình bày về công nghệ cũng như soft-skill cho lắm, thế nên ta định sẽ trình bày về cảm nhận của chính mình về công ty GNT này. Sếp của ta cũng ủng hộ phương án này, vậy là ta có một đồng minh đáng tin cậy...
Tính ra hôm nay ta cũng đã làm ở đây 2 tháng và 2 tuần, cũng nhanh ra phết đấy... 2 tháng rưỡi dù sao cũng chưa hẳn là lâu để cho một người có thể xét lại sự yêu thích của mình dành cho một công ty, vì thế ta vẫn tự vỗ ngực xưng rằng "ta yêu thích công ty này và sẵn sàng chạy theo đam mê trong các công việc ở đây". Một dự án vốn dĩ đã kéo dài khá lâu, nhưng mỗi ngày là một thứ mới để ta phải làm, phải cải tiến, phải học hỏi và chìm đắm trong đam mê... Có những lúc làm việc không ngừng nghỉ, và cả OT (over-time) nữa. Và cũng có những lúc ta tự thưởng cho mình một giây phút giải trí với những điệu nhạc yêu thích, hay những đoạn phim hoạt hình thú vị... Làm việc thật là vui.
Hôm trước, trường BK có một buổi hội chợ việc làm, và ta cũng tham gia với vai trò vừa là nhân viên GNT vừa là một cựu sinh viên của trường. Gặp tụi nhỏ, thật thích. Và ta lại huyên thuyên với tụi đàn em, về con người, về sự nghiệp, và cả công nghệ mới nữa. Nhưng thích nhất vẫn là kể cho tụi nó nghe về niềm tự hào của ta, và sự yêu thích đáng kể của ta dành cho công ty GNT này. Có thể người ta nghĩ rằng ta thật là mù quáng, khi đặt hoàn toàn niềm tin vào một công ty mới nổi, nhưng biết sao được, ta đang làm ở đây, và việc yêu thích chính công việc mình đang làm là điều kiện tối thiểu để có thể tiếp tục gắn bó lâu dài.
Tại đây, ta cũng học được nhiều điều. Thứ đầu tiên là thái độ của mọi người. Suốt quãng thời gian qua, mọi thành viên trong nhóm đều làm việc rất vui vẻ và hợp tác chặt chẽ với nhau. Khác hẳn với những chuyện xung đột mà ta vẫn thường nghe ở những người bạn của mình, cả những câu chuyện về tính ganh tỵ của người này dành cho người kia. Ở đây, trong nhóm làm game DreamTown này, ta cảm thấy một không khí rất thoải mái, thái độ của các thành viên rất tốt đẹp và mối quan hệ giữa các "sếp" quản lý và thành viên lại cực kỳ gần gũi. Rộng hơn một chút, ta luôn thấy mọi người rất thỏa mái với nhau trong các buổi party... Hôm trước, trong một buổi hát karaoke, sếp Dũng CEO lại là người hăng hái nhất, sẵn sàng nhảy lên giành mic để hát, tự nhiên thấy một khung cảnh thật nhẹ nhàng. Ta biết rằng các sếp là những người khá nghiêm khắc trong công việc, nhưng trong các buổi party thì các sếp lại hòa đồng hẳn. Không có khoảng cách... Hoàn toàn không có khoảng cách...
Điều thứ hai là ta luôn có được sự tự do. Tự do về ý tưởng, vì mọi thành viên đều biết rõ các mục tiêu, và cố gắng hoàn thành nó tốt nhất có thể, cho nên ta luôn được phép nghĩ ra và giải quyết các vấn đề cũng như thêm những tính năng thú vị để sản phẩm trở nên hoàn thiện. Đôi lúc ta cũng tự cho mình một khoảng thời gian để giải trí, đọc tin tức hay tìm hiểu những công nghệ mà ta cảm thấy thú vị, điểm thú vị ở đây là không bao giờ có những người quản lý, luôn kè kè sau lưng để coi thử ta có làm việc hay không? Và ta cũng có được sự tự do về quản lý thời gian, tự ước lượng khả năng hoàn thành mỗi công việc trong thời gian bao lâu, và thỉnh thoảng ta lại tự kiểm tra lại tại sao ta lại ước lượng sai. Có thể với nhiều người, tiêu chí về sự tự do không quan trọng, nhưng ta luôn muốn có một sự tự do thoả mái để thỉnh thoảng tận hưởng cảm giác đam mê và chiến thắng...
Điều cuối cùng (ở lúc này) mà ta học được là thái độ với công việc. Càng lúc ta càng cảm nhận được rằng, những người Nhật họ làm việc hăng hái và liên tục không phải vì áp lực lớn, mà là vì niềm đam mê và danh dự. Những giai thoại về những người Nhật làm việc trong các công ty lớn luôn làm cho ta xúc động. Có một câu chuyện kể rằng, một ngày nọ trên đường phố đang mưa ở thành phố Chicago có một chiếc xe Toyota bị hư cái cần gạt nước, trên đường văng hoe, có một người đã lớn tuổi chạy lại và sửa lại chiếc cần gạt nước cho chiếc xe đó. Hỏi ra thì đó là một nhân viên đã nghỉ hưu của Toyota, và ông ta không thể chịu được cảnh một chiếc xe Toyota có thể gặp lỗi kỹ thuật trên đường phố... Chúng ta thấy gì qua câu chuyện này? Ở tại công ty này, ta bắt đầu nghĩ về lý do tại sao người Nhật làm việc không ngừng nghỉ, và ta chợt nhận ra, dường như họ sống bằng danh dự và niềm tin. Họ luôn có thể tin rằng những gì họ làm ra là tốt nhất, và họ luôn bảo vệ điều đó bằng mọi cách... Bởi vì thế, trong tập thể này, ta luôn thấy có những con người làm việc một cách rất tỉ mỉ và rất cần mẫn...
Có lẽ đây là bài học lớn nhất cho đến lúc này của ta tại công ty GNT này: Luôn luôn tự hào rằng những gì chính mình làm ra là nhất... Để rồi mỗi ngày luôn luôn là một cuộc chiến đấu mà ta luôn nắm quyền chủ động...
Subscribe to:
Posts (Atom)