Friday, December 31, 2010

Chào năm mới!

Một thoáng lặng yên, nghĩ về năm cũ, chuẩn bị một năm mới... Cái gì đã thay đổi? À, đó chính là con số năm, giờ đây có lẽ là lần cuối cùng ta viết số 2010 để chỉ thời điểm hiện tại: Bài viết ngày 31 tháng 12 năm 2010...





Ta lại nghĩ về ta... Có đôi lúc ta thấy mình tràn đầy nhựa sống, năng động và làm đủ mọi chuyện, giờ nghĩ lại, chỉ có một từ thôi: Vui. Có đôi lúc ta nhìn lại quá khứ cũ mèm và tự nhủ: "cái mồ dĩ vãng, đào lại để làm gì", và giờ mới thấy "kỷ niệm là vĩnh hằng"... Ta chẳng thể nào tắm trong kỷ niệm một lần nữa, ta chỉ có thể sống trong cái hiện tại. Nhưng cái hiện tại này cũng đầy những chắp vá, của những vết rạn nứt trong tâm hồn mình và trong những người bạn thân của ta, và đâu đó là sự đổ vỡ của một tình bạn mà tiếng loảng xoảng còn vọng lại đến hiện tại.



Có đôi khi ta nghe tâm sự của một người bạn, và tự nhủ rằng "những suy nghĩ thật... nhảm nhí"... Để rồi giờ nghĩ lại, ôi, một con người, một cuộc đời, một suy nghĩ, đó là một thế giới mà ta không bao giờ bước vào được... Và cũng có nhiều lúc, ta lại làm mếch lòng một ai đó, và ta hối hận vì tại sao ta không nói lời xin lỗi cơ chứ...



Đôi khi ta thả hồn vào những dòng nước cuốn, và miên man suy nghĩ về tương lai... Bạn đừng tưởng rằng ta lo xa, đó chỉ là những giây phút mơ mộng pha trộn với niềm hi vọng mênh mông... Cũng có nhiều lúc ta nghĩ đến gia đình, và cười "chuyện xa vời", nhưng giờ đếm lại xem, chỉ còn một ngày nữa là ta đã thành 24 tuổi... Cũng lớn rồi ấy nhỉ... Ấy ấy, bạn đừng nghĩ rằng mình đang lo chuyện kết hôn, chỉ là mình đang cảm thấy con đường tương lai mà mình vạch ra, sao chẳng có bóng dáng "gia đình" trong đó? Ta cứ cố gắng nhào nặn nhân cách, chắp vá thêm sự hiểu biết và cả... chém gió nữa... đôi lúc còn mơ màng cuộc đời chính trị hay doanh nhân tầm cỡ, và rồi ta tự cho rằng trách nhiệm gánh vác non sông đang ở trên vai ta, và ta phải làm gì đó. Đúng thật, trách nhiệm lo cho tương lai gia đình, đất nước, và chính cuộc sống của ta nữa, đang nằm trên vai của ta, nhưng ta lèo lái bằng cách nào đây...



Thôi, không miên man mơ mộng nữa... Quay lại thực tại... Ta đang đứng trước ngưỡng cửa của năm mới... Nào ta cùng chúc mừng năm mới! Cho bạn, cho gia đình, cho những người chưa quen, và cả những người không bao giờ quen...



HAPPY NEW YEAR!

Sunday, December 26, 2010

Sinh nhật Quỳnh với nhóm Quạ Đen



Hôm nay, 25/12/2010, ghi lại một dấu ấn trong lịch sử những năm đại học của KimKha: Sinh nhật lần thứ 22 của bạn Quỳnh. Dấu ấn của lần tổ chức sinh nhật cuối cùng của năm 2010. Dấu ấn của lần tổ chức sinh nhật cuối cùng của đời sinh viên. Mang theo đó là những kỷ niệm đáng nhớ cách đây tròn 4 năm: Lần đầu tiên tổ chức sinh nhật của đời sinh viên, cũng là lần đầu tiên tổ chức sinh nhật đúng nghĩa trong đời ta, cũng là lần đầu tiên ta ăn bánh kem sinh nhật, lần đầu tiên trét kem và bị trét kem, lần đầu tiên ăn chơi cùng đám bạn đại học, và nhiều cái đầu tiên khác nữa...



Cũng cần phải nói thêm rằng, thành phần tham dự chỉ có 5 người: Quỳnh, Phương, Huyền, Trang và chính ta. Đám này hồi năm nhất chơi khá thân, tự đặt cái tên Quạ Đen, và cái tên này dùng đúng một lần: Đăng ký chơi trò chơi gì đó của đài truyền hình (rốt cục thì không được người ta mời tham gia). Có thể nói, với ta, đây làm đám nhí nhố thuở sơ khai... Còn nhớ lần đó đi chụp hình, bọn ta xếp mấy cánh hoa sứ thành một vòng hoa hình trái tim rất đep, rồi nhớ tới cảnh ta đứng làm điểm tựa cho máy ảnh để Phương chụp một đóa hoa phượng rất cao,... Hương gió của con đường đi ra Hồ Đá cứ như vẫn thoang thoảng đâu đây... Hôm trước bạn Trang còn làm ta nhớ tới trò chơi Tí-Sửu-Dần-Mẹo nữa chứ...



Chương trình ăn chơi thì không có gì đặc biệt, chỉ là đi ăn lẩu và hát karaoke. À, có một cái đặc biệt nhỏ là đi ăn lẩu chay, bởi Phương không ăn đồ mặn. Làm nhớ tới lần tổ chức sinh nhật của ta hồi năm nhất, lần đó bạn Phương phải ăn đậu hũ với rau muống vì không có đồ chay trong quán, lần đó còn có cái trò "đốt cỏ" ở dưới sân A5 của KTX ĐHQG nữa... Còn đi karaoke thì vẫn như những lần trước, mọi người bảo: "Đem máy chụp hình chỉ để chụp thằng Kha thôi", bởi vì vô vàn trò nhố nhăng nhảy nhót của ta... Hihi... Ừhm, cũng một thời gian dài rồi ta mới "tung hoành" với những trò nhố nhăng của mình, mặc dù ta vẫn thường đi hát nhưng không thể tung ra những trò nhố nhăng được. Không thân và mất tự nhiên, nên ta thường hát không cần mic, và thường lủi thủi hát một mình...



Ta còn nhớ hôm sinh nhật Phương hồi năm nhất, ta với nó đã đi lang thang xuống tận Nhơn Trạch-Long Thành để đi thăm chùa. Rồi trở về với một trái mít, và cả nhóm ngồi chén ngon lành trên một bãi cỏ. Đó cũng là lần đầu tiên tổ chức sinh nhật mà không có bánh kem... À, vẫn còn nhớ hương vị bánh bao chay do Phương làm tại nhà của nó, đó là sinh nhật năm hai. Lần đó, trước khi kéo xuống nhà Phương, bọn ta cũng có một bữa tiệc nho nhỏ tại công viên Tân Phước, và cũng lần đó là lần mà ta chộp được hai tấm ảnh rất đặc biệt mà năm ngoái ta đã show trên facebook: Bạn Tuyên với khuôn mặt "đại ca" nhưng thực ra là đang ăn, còn bạn Quỳnh thì trông đang la mắng nhưng thực ra là đang hát... Vui.



Hôm sinh nhật bạn Quỳnh năm nhất, còn ấn tượng mãi cái vụ trét kem, làm bạn Huyền té ghế, và sau đó là bạn Phương và bạn Huyền chạy xung quanh quán trái cây để trét kem... À, hồi năm nhất rất thường xuyên tâm sự với bạn Quỳnh, riết rồi quen mặt đám bạn trong phòng Quỳnh luôn, để rồi cuối năm được mời làm photographer cho mọi người trong phòng Quỳnh. Có lần bạn Quỳnh kể cho mọi người nghe một câu chuyện đang viết của một ai đó, câu chuyện tên gì nhỉ? Tuyết Đen...



Bạn Huyền còn làm mình nhớ tới một chuyện khác nữa, liên quan đến một món quà sinh nhật dành cho Huyền hồi năm hai, đó là con cá sấu bông. Chả là lần sinh nhật Trang trước đó, lúc đi mua quà sinh nhật, thấy Huyền có vẻ thích con cá sấu màu xanh lá đó, thế là quyết định mua tặng Huyền nhân dịp sinh nhật luôn... Tính cách của Huyền vẫn như xưa, nhí nhảnh và khoái hát karaoke, đến nỗi có lần còn nói "sau này ở nhà phải có dàn karaoke mới chịu". Thêm một chuyện nữa để "không lẫn Huyền với ai" đó là: Dù có ăn nhiều đến mấy thì body vẫn không mập, chỉ có cái mặt là mập lên... Hihi... Người đặc biệt.



Người cuối cùng là bạn Trang. Gọi là cuối cùng cũng đúng vì trong đám 5 đứa này, Trang là người tham gia sau cùng, vì vậy nên không tham gia vào lần sinh nhật đầu tiên của bạn Quỳnh ở đại học được... Còn nhớ hồi trước bạn Trang thường gặp nhiều chuyện xảy ra trong cuộc sống, trong bạn ấy có vẻ bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ mới biết có nhiều sóng. Năng động và rất thích hát... Hihi... Có điều lần này đi karaoke, bạn Trang bị đau bụng nên hơi...yếu, vả lại, hình như độ đam mê ca nhạc đang giảm xuống. Tự nhiên ta lại muốn nghe lại một lần nữa bài hát Huyền thoại mẹ, hồi trước bạn Trang đã hát bài này trong cuộc thi gì đó do BK Music Club tổ chức. Chỉ là một cách để gọi về kỷ niệm xưa... Lần đó, bạn Trang đến thi mà chưa ăn tối, và ta cũng là người bạn duy nhất đến cổ vũ cho Trang. Thế rồi ta đi loanh quanh tìm một ổ bánh mì cho Trang, nhưng vì quá trễ nên tìm hoài không có... Đi mãi... Đi mãi... Tìm được một quầy bánh bao đem về... trong khi đó bạn Trang đã trình bày xong ca khúc thứ nhất, và thế là hai đứa đi lang thang trong trường một lát, vừa để bạn Trang "gặm" hết cái bánh bao... Nhưng ấn tượng nhất của lần thi đó, mà là một lần thi khác, khi bạn Trang đã vượt qua vòng loại, và trong lần thi vòng trong, bạn Trang đã...khóc, vì thương mẹ, vì nhớ nhà, và có thể vì những lý do khác nữa mà ta chưa bao giờ được biết... Có điều, bây giờ ta cũng đã quên mất bài hát khiến bạn Trang khóc là bài gì... Haizzz, những kỷ niệm luôn luôn trở về từng phần như vậy, lúc có lúc mất...



Ở đâu đó trong con người ta, bỗng vang lên một câu của nhân vật Paven trong tác phẩm "Thép đã tôi thế đấy!": Cái quý nhất của con người ta là sự sống. Đời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa, ân hận vì những năm tháng đã sống hoài, sống phí, cho khỏi hổ thẹn vì dĩ vãng ti tiện và hèn đớn của mình... Ừ, ta đã sống thế nào nhỉ?... Ta đã sống thế nào ấy nhỉ?...

Friday, December 24, 2010

Người ta gọi đó là kỷ niệm...

Từ khi còn rất nhỏ, ai trong chúng ta cũng có mơ ước... Lúc đầu thì ta mơ ước ta sẽ là thầy cô giáo. Lớn hơn chút nữa, giấc mơ theo sự hiểu biết của ta mà lớn lên, ta mơ ước thành một người giàu có như Bill Gates, hay là nhà khoa học giỏi như Einstein hay Newton gì đấy. Lớn hơn nữa ta lại ước gì ta là hoàng đế, là tổng thống hay một cái gì đó na ná, miễn là ta có quyền lực, và nhiều người phải cúi mình chào ta...

Ừhm... Mơ ước của trẻ thơ đẹp lắm mọi người ạ... Nhưng rồi khi ta va chạm nhiều hơn với cuộc sống, khi ta chui mình ra khỏi tấm chăn mang tên "gia đình của bố mẹ", giấc mơ của ta nhỏ dần... Cuộc sống này không có cái gì là màu hồng cả, đầy rẫy những cảnh lọc lừa gian trá, cạnh tranh lẫn nhau để vươn lên từng chút một. Và ta mơ sẽ trở thành một người đủ giàu để ta có thể an hưởng tuổi già... Chỉ cần có thế...

Giống như một cuộc thi chạy marathon, ta chưa đến giai đoạn chạy nước rút, mà ta chỉ mới chạy bình thường để dưỡng sức và không để khoảng cách đối thủ quá xa... Tất cả với ta bây giờ chỉ mới bắt đầu. Nhưng sao ta lại cảm thấy mệt mỏi quá... Và giờ đây, ta lại nhớ "tấm chăn" kia... Nhớ lắm lắm... Ôi, tấm chăn mang tên "gia đình của bố mẹ".

Có người hỏi ta: "Đi vào Sài Gòn học có nhớ nhà không?", ta bảo rằng "không"... Đúng, cái nhà thì có cái gì để nhớ? Nhưng ta nhớ lúc xây nhà, ta cùng lũ trẻ trong xóm nô đùa trên đống cát để xây nhà, rồi cả lần ta chạy vòng quanh cái hố mống nhà vừa mới đào, nó phẳng lì và mát lạnh. Ta nhớ cả lần ngồi ăn sương sa khi nhà đang làm trần, ta ngồi ăn ung dung giữa một rừng những cây gỗ chống đỡ mái nhà. Ta còn nhớ cả lần lén lấy tiền mẹ để đi mua kẹo mút, lúc lon ton đi chơi thì bị rơi xuống đất, và ta đã nhặt lên, ngẫm nghĩ, rồi đem đi rửa và ăn tiếp (giờ mới thấy là mất vệ sinh)... Đó chỉ mới là vài chuyện lúc ta còn học mẫu giáo, chưa kể lần ta "són ra quần" và khóc hu hu vì bị cô giáo la... Không kể tiếp nữa, vì nếu không thì những thứ đó cứ ập về và ta viết đến mấy tháng cũng không hết...

Ta phải gọi những chuyện đó là cái gì nhỉ? À, người ta gọi đó là kỷ niệm...

Hôm qua đã là lịch sử, và tất cả những gì chúng ta nhớ hôm nay đều đã trở thành kỷ niệm. Nó có thể vui, nó có thể buồn. Nó có thể ấm áp, và cũng có thể khiến ta cảm thấy cô đơn. Nó cũng có thể khiến lòng ta thắt lại, và cũng có thể khiến ta cười lên, một kiểu cười mà người ta gọi là "cười hâm"... Nó chính ta tất cả những xúc cảm của trái tim...

Nếu hôm nay bạn nghĩ về hôm qua, hẳn bạn cũng nhớ nó lắm... Cũng có thể bạn mong muốn có một ngày hôm qua hơn thế nữa, để lại cho bạn những kỷ niệm mà dù bao nhiêu lâu nữa bạn cũng không thể quên... Và bạn cố gắng mỗi ngày, sao cho nó thật ý nghĩa, với bạn và với những người bạn của bạn...

Ta cũng đã như vậy, và rồi ta chợt nhận ra rằng, kỷ niệm là thứ tự nhiên nó đến, và cũng thật tự nhiên nó ở lại trong ta, để rồi nó sẽ ra đi lúc nào chính ta cũng không hay biết... Có điều, mấy ai không sống lại thời quá khứ nếu họ tình cờ gặp lại nó? Giống như ta bây giờ, nhìn thấy một cây kem, ta chợt nhớ hồi nhỏ ta thường ăn loại cây kem tròn có giấy quấn xung quanh, và cách ăn thời đó của ta là...mút. Bây giờ, cắn một miếng kem, ta cũng cảm nhận được hơi lạnh buốt răng mà hồi trước ta vẫn sợ và không dám cắn vào kem... Kỷ niệm là thế. Có những chuyện bạn rất muốn khắc vào kỷ niệm, bằng cách làm cho nó thật đặc biệt, nhưng cuối cùng thì nó vỡ tan tành. Còn có những chuyện tưởng là không có gì đặc biệt, thì ta cứ nhớ nó hoài...

Thế nhưng, có những ngày đặc biệt, ta chỉ muốn làm cái gì đó thật đặc biệt, để mãi mãi ta không quên những người bạn của mình... Nói tới đây mới nhớ, ta vẫn thường hay nhớ về cái thời chạy lon ton với mấy đứa bạn rồi nằm lăn lì ra bãi có ngắm bầu trời, nhưng rồi ta lại không nhớ nổi những người bạn đó là ai, và tên gì... Thế đấy, bạn chỉ nhớ có một phần kỷ niệm mà thôi. Và ta nghĩ, chắc phải làm gì đó đặc biệt thì mới có thể nhớ cả những người bạn nữa... Ừhm... Và ta đã cố gắng làm ra kỷ niệm...

Cuối cùng, ta nhận ra rằng kỷ niệm trong mỗi con người là khác nhau. Ta nhớ tới những kỷ niệm đó, nhưng bạn bè ta lại không nhớ nó. Ta cố gắng vun xới cho những kỷ niệm thêm đẹp hơn bằng những "trận" đi chơi, còn bạn bè thì họ chỉ đơn giản là "chơi cho vui". Ta hằng mong muốn một ngày nào đó, ta gặp lại bạn bè xưa, và nhắc lại chuyện cũ... Nhưng ta chưa hề thấy lại những kỷ niệm đại học ở những người bạn của ta...

Để kết thúc bài viết, tôi muốn kể về một chuyện... Đến bây giờ ta vẫn gọi chị Bảy là chị Bảy mặc dù cùng tuổi và không có quan hệ họ hàng. Hôm trước gặp chị Bảy, chị Bảy kể về những kỷ niệm vui vui ở thời cấp ba, ta nhận ra rằng, chị Bảy cũng giữ những kỷ niệm đó ở trong lòng... Những kỷ niệm mà chỉ ta và chị Bảy của ta biết và nhớ tới...

Đó là quá khứ mà chỉ còn một mình ta nhớ tới... Và người ta gọi đó là kỷ niệm...

Monday, December 20, 2010

Trở về mái nhà xưa (Phạm Duy)




Lời bài hát:

Về đây khi mái tóc còn xanh xanh.
Về đây với mầu gió ngày lang thang
Về đây với xác hiu hắt lạnh lùng.
Ôi lãng du quay về điêu tàn.

Đâu tiếng đàn ngoài hiên mưa ?
Và đâu bướm tơ, vui cùng mùa ?
Một mùa Xuân mới, mắt êm nắng hào hoa.

Về đây nghe tiếng hú hồn mê oan.
Về đây lắng trầm khúc nhạc truy hoan.
Về đây nhé ! Cắm xong chiếc thuyền hồn
Ôi thoáng nghe dây lòng tiếc đờn.

Mái tóc nhà lưu luyến vạt trăng xanh.
Nếu mưa về yêu lấy hạt long lanh.
Chờ mong nắng cho tươi đời xuân xanh.
Người xa vắng biết đâu nấm nhà buồn

Đốt ánh đèn in bóng vào rêu xanh.
Sẽ thấy cười tan vỡ hồn đêm thanh.
Và nghe thấy kiếp xưa bước nhẹ về
Đang khóc than trên đường não nề.

Thôi nhé đừng hoài âm xưa
Giọt mưa đã gieo trên thềm nhà
Người ngồi im bóng
Lắng nghe tháng ngày qua.

=====

Cảm nhận của KimKha:

Thả hồn trở về lang thang trong kỷ niệm, từ thời thơ ấu, thời đi tắm mưa và chăn bò, thời của những cánh diều, thời của những buổi chiều nằm miên man trên chiếc thuyền lững lờ... Ta đi lang thang trên con đường đầy hoa và bướm, đuổi theo những cái bóng và giơ tay chộp lấy những làn mây... Bầu trời như mở ra trước mặt, giữa một đồng cỏ mênh mông... Rồi bất chợt, ta sực tỉnh... Quá khứ đâu rồi?

Ta đang đứng trước mái nhà xưa, nhưng đâu rồi bức tường rêu xanh đâu rồi? Và kìa cơn mưa đến, nhưng đâu rồi tiếng đàn lạc thanh hòa trong những hạt tóc tách? Đâu rồi những cánh bướm lạc đường giữa rừng hoa? Những con trâu thủng thẳng gặm cỏ, mất rồi sao? Đâu rồi tiếng sáo diều vẫn cất lên giữa những tầng mây? Và cả cơn gió se lạnh, đi đâu rồi...

Chẳng lẽ là mọi thứ đã vĩnh viễn ra đi rồi sao?

Ừm... Giờ chỉ còn mình ta... lắng nghe tháng ngày qua...

===========
Một chút suy tư:

Ta nhớ một mái nhà... Nhưng không phải ta nhớ một mái nhà, mà là ta nhớ những kỷ niệm với mái nhà đó... Đó có thể chỉ là một vết bẩn, mà ta vô tình dính vào tường... Đó cũng có thể một mái hiên ta thường ngồi ngắm trăng xanh...

Ta có thể có một ngôi nhà y như thế, nhưng ta không thể có những kỷ niệm y như thế...

Thursday, December 2, 2010

Một ngày mệt mỏi...

Sáng nay ngồi đậy, đầu nhức như búa bổ... Tối hôm qua không biết bị cái gì mà người mệt thừ ra, chỉ muốn nằm dài và ngủ, nhưng lại bị mỏi nhừ và đầu lại đau... Uống vội vã viên Decolgen, rồi nằm lăn quay ra ngủ... Giờ thì đầu vẫn còn đau, và lưng thì mỏi nhừ...

Ừm... Điểm lại xem hôm qua mình làm gì nè... Sáng dậy là cắm đầu làm luận văn, đến trưa, ăn uống xong là đi cafe với Luân, rồi về. Không biết nữa, chắc là do làm việc nhiều cộng với môi trường nóng lạnh đột ngột do đi vào-ra chỗ quán cafe máy lạnh... Ai biết, hên xui...

Giờ thì không biết viết gì, cũng không biết làm gì... Chỉ thấy người mỏi nhừ ra, và lên blog này viết vài dòng thôi... Tóm lại, đi ăn sáng thôi. À, mới "chén" xong một hộp nước yến, đầu óc có tỉnh ra đôi chút. Hi vọng là mọi thứ vẫn ổn...

Tuesday, November 30, 2010

Ngổn ngang

Cuối cùng thì ta cũng có một quyết định... Đó là tạm dừng việc đi làm, mà tập trung vào luận văn. Quyết định này chắc là đúng, vì ngày kết thúc luận văn đã cận kề, khi bạn bè đã chuyển sang giai đoạn viết báo cáo thì bây giờ ta vẫn còn phải viết code cho luận văn...

Một chút vui pha một chút luyến tiếc... Vui vì giờ đây ta có nhiều thời gian ở nhà hơn, không còn phải chịu áp lực phải đến công ty làm việc đúng giờ, và về đúng buổi. Và lẽ dĩ nhiên, ta luyến tiếc vì những dự định đang làm dở dang, không biết sau 1 tháng nữa mình có thể tiếp tục được không? Bởi vì, lẽ thường, một công việc gì đó đang làm mà lại bị bỏ ngang thì sau này cũng rất khó bắt đầu trở lại... Vì quên, hay vì chán chường, hoặc là vì chúng ta đang có dự định khác mà quên đi dự định lúc này...

Nhưng đó là chuyện của tương lai 1 tháng nữa... Còn bây giờ thì mối lo đang ở cận kề trước mặt, khi ta phải hoàn thành luận văn của mình bằng mọi giá, nếu không thì chắc phải ở lại thêm một học kỳ nữa, mà như vậy là uổng phí một cái bằng KSTN, cái mà suốt 3 năm qua ta hằng mong muốn đạt được...

Haizzz... Cố lên nào!

Sunday, November 28, 2010

Sinh viên - Quá khứ và kỷ niệm...



Vừa mới quay trở về từ chuyến đi chơi Bò Cạp Vàng, mình đi bằng xe máy và về sớm do có việc bận. Chiếc xe boong boong trên đường trở về, như một dòng thời gian kéo mình trở lại cuộc sống thực, cũng như hôm qua nó đã kéo mình đi vào giấc mơ dài kỳ của mình... Giấc mơ của một thời sinh viên mơ mộng và thần tiên...



Đó là một chuyến đi dã ngoại của sinh viên khóa mình, những sinh viên năm cuối, và có lẽ đây cũng là chuyến đi chơi cuối cùng của mình trong vai trò một sinh viên... Từ "cuối cùng" bỗng dưng khiến mình lo sợ, tiếc nuối, nó như một con dao cứa vào những kỷ niệm và những trò nhố nhăng... Ôi, nhìn lại một quãng đường 4 năm rưỡi của mình, qua nhiều bước thăng trầm, và quen với rất nhiều bạn bè, tự nhiên thấy chua xót quá khi nhìn nó trôi đi... Cứ như là một cái gì đó vô hình treo lơ lửng trên đầu, mà mỗi lần ta muốn nắm lấy là nó tuột khỏi tay ta...



Những ký ức cứ ùa về không sao cản nổi... Buông xuôi cho nó trở về, và tiếc nuối nhìn nó qua đi... Ừm, ta đã là người như thế nào nhỉ? Nhố nhăng, nhí nhảnh, trầm tư, lãng mạn, và có lẽ pha thêm một chút thô bỉ... Ôi...



Ta nhớ ra rằng ta là người hào hứng với biểu diễn âm nhạc, mà chính xác hơn là cổ vũ cho người khác hát. Ta đã từng nhào lên sân khấu để hát rock trong các buổi diễn ITWeek của khoa, và đã từng tuyên bố: "Sân khấu ITWeek không phải của ca sĩ mà là của sinh viên". Và giờ đây ta cũng nhào lên, khi các bạn hát bài "Tóc hát", giống như lần đi tham dự hội nghị về hiến máu nhân đạo, ta đã từng "nhảy như điên" với "vũ điệu của...tóc", và bây giờ nó đã lặp lại... Thật thú vị khi mọi người lại hát bài "Đêm trăng tình yêu", nó làm ta nhớ đến vũ điệu "loạn xà ngầu" của ta trong đêm ngày 7/7/2007, trong Mùa hè xanh Bến Tre, cũng vẫn là bài hát này... Âm nhạc, nó khiến cho ta nhớ hơn những lần nghêu ngao hát trong mưa của "Ban ca nhạc đường phố" ở Mùa hè xanh, và những dư âm của nó, khi ta và thằng Nam (trưởng ban ca nhạc đường phố) vừa đi vừa "rống" giữa đường phố Sài thành... Và rồi thời "hoàng kim" nhất của ta cũng đến, khi ta trở thành một nhân vật hát rock nổi tiếng của khoa, mặc dù chưa bao giờ biểu diễn đúng với từ "biểu diễn", tất cả vì phương châm: "Hát cho vui, hát vì bạn bè chứ không hát để thi thố"... Cuộc đời, đôi khi ta chỉ cần vui, thế là đủ.



Và cả những đêm hội hóa trang "nham nhở" mà ta đã tham gia... Lần này, ta lại giả gái, bởi vì ta có "một vòng eo chuẩn" (thực ra do ta quá ốm mà thôi), với lại ta cũng hơi cao đó. Có thể nói, đây là lần hóa trang "xinh đẹp" nhất của ta trong suốt chặng đường đại học. Ta đã từng làm vũ nữ và ma quỷ trong các lần đi chơi của nhóm Tiếp sức mùa thi. Cũng như lần này, ta luôn tìm được sự ủng hộ của mọi người vì ta diễn nhiệt tình quá... Hihi... Chơi mà. Đã chơi là phải chơi hết mình... À, mà cũng lâu lắm rồi ta mới được bạn Châu yêu quí của ta hóa trang. Tay nghề và con mắt thẩm mỹ của nó thật là tốt. Nói về chuyện hóa trang, ta đã hóa trang thành nữ nhi không biết bao nhiêu lần, ta nhớ cả những lần ngẫu hứng khi đi chơi Tây Ninh. Lần đó, mọi người vô tình hái được một mớ dây leo, bứt ra và tết thành một vòng hoa để đội trên đầu ta chỉ để chụp hình... À, cả lần biến thành "nàng tiên cá" bất đắc dĩ trong một bữa sinh nhật của ta nữa chứ... Ôi, kỷ niệm...



Và một đêm lửa trại giao lưu với các bạn trường Sư phạm... Vui. Nhưng ta lại thả hồn mình trở về với kỷ niệm... Ta đã làm nhiều thứ lắm, từ việc đóng hoạt cảnh lửa trại đến việc chỉnh âm thanh cho các bạn vui chơi, từ vai trò quản trò đến người bị phạt... Rồi cả những lần tâm sự sau lửa trại, khi cả bọn ngồi xuống nướng khoai trên lửa. À, lần này cũng có màn nướng khoai lang, nhưng trước đây từng có lần vui hơn, vì khoai lang là do...đi ăn trộm mà có. Và cả những giây phút tĩnh lặng ngắm nhìn bầu trời, với những vì sao, và kể cho nhau nghe những câu chuyện về các chòm sao. Ta chợt nhớ, có lần ta và một vài người bạn nằm dài nhìn lên bầu trời, thấy sao đổi ngôi, và tự hỏi đời sẽ đi về đâu... Buồn... Nhưng vương vấn kỷ niệm...



Và biết bao ký ức và kỷ niệm đẹp ùa về... Thấy choáng váng và ngộp thở... Đau... Nhói... Ở trong tim...



Bây giờ thì đang ngồi trước màn hình máy tính... Tiếng bản nhạc "Only you" cứ đều đều vang lên, và lặp lại mãi... Cứ như là một tiếng gõ cửa trở lại tuổi thần tiên của ta... Cũng có thể nó là tiếng gọi về các kỷ niệm... Các kỷ niệm đang bị lãng quên...



Tự nhiên thấy xót xa quá... Vậy là nó đã ra đi rồi sao? Con đường phía trước, sẽ không còn những ngày tháng ngông cuồng nữa, mà nó là con đường của lý trí và các toan tính. Cuộc sống không còn đơn giản là ngày 2 buổi tới trường, mà nó là một cuộc chiến giữa việc kiếm tiền và đạo đức nghề nghiệp. Cũng sẽ chẳng còn thời gian đi chơi cùng những người cùng trang lứa nữa... Ngẫm mà buồn... Mình không có làm gì nên tội cả, chỉ có việc lớn lên mà thôi... Thế mà mọi thứ liên quan đến tuổi thần tiên lại đột nhiên biến mất... Giống như một cái bong bóng xà phòng, đẹp đẽ như thế đó, rồi đột nhiên biến mất vĩnh viễn vào không gian...



Biến mất vĩnh viễn vào không gian vô tận...

Friday, November 26, 2010

Dầm mưa...

Hôm qua, lúc đi làm về thì trời mưa... Lại quên đem áo mưa theo, nên ướt như chuột... Trời Sài thành năm nay bỗng dưng mưa trái mùa, làm mọi thứ đảo lộn hết cả. Tối hôm qua đi nhà thờ, gặp một cô nói rằng trời tháng mười mọi năm vẫn là lúc trông chờ có mưa, nhưng năm nay thì mưa xối xả...

Chỉ có một điều khiến mình vui tí chút. Mưa Sài thành. Đó là mưa Sài thành. Mưa đúng kiểu Sài thành. Mưa như trút rồi lại ngưng, rồi lại mưa như trút, và cứ tiếp tục như thế đến khi ông trời "mệt nghỉ" mới thôi... Thành thử, đang bị ướt như chuột mà vẫn vui.

Thời tiết dạo này bị đảo lộn hết cả. Mình thì không sao, vì ở quê mình mùa này là mùa mưa mà, nhưng những người bạn của mình thì khác, bệnh liên tục. Tội nghiệp...

Những sự kiện gần đây, khiến cho nhiều người nghĩ rằng ngày tận thế đã đến gần, kể cả những người theo Công giáo mà mình quen... Cũng có thể họ đúng, vì theo sách Khải huyền, đây là "những cơn đau đớn khởi đầu". Nhưng bao giờ sẽ đến đây? 10 năm? 20 năm? Hay 100 năm? Công bằng mà nói, 100 năm vẫn là "gần" đối với Chúa... Hì hì... Vậy thì cũng không có gì phải lo lắng lắm...

Friday, November 19, 2010

Đi một ngày đàng, học một sàng khôn...

Chuyện kể về vị vua Sa-lô-môn, vị vua được mệnh danh là tài giỏi nhất mọi thời đại... Vua muốn tìm một món quà sinh nhật ưng ý nhất cho mình, và vua sai một ông quan đi tìm cho được một cái vòng thần kỳ, mà nhìn thấy nó thì người đang vui sẽ thấy buồn, người đang buồn sẽ thấy vui...

Viên quan nọ mới cất công đi tìm... Ngày này qua tháng nọ... Và ngày sinh nhật của vua đã gần kề mà chiếc vòng vẫn chưa tìm ra. Rồi một ngày, viên quan này đi qua một cái hẻm nhỏ, ở đó có một bà nọ bán đồ trang sức rẻ tiền. Khi được hỏi về chiếc vòng thần kỳ, bà mới bảo rằng bà có nó, và đưa một cái cho viên quan. Viên quan mừng rỡ đem nó đến cho nhà vua...

Bạn có biết điều gì xảy ra không? Vua cầm nó lên, xem nó, và vua bỗng buồn đi trong khi yến tiệc đang diễn ra vui vẻ... Các vị quan khác cũng tò mò, và ai cũng cầm lên xem, và rồi cũng buồn theo vua... Trên chiếc vòng có khắc dòng chữ: ĐIỀU ĐÓ RỒI CŨNG SẼ QUA.

Đó là một phần bài giảng của một cha dòng Chúa Cứu Thế... Bài giảng rất thú vị, nó khiến cho tôi cảm thấy rằng mọi thứ trên đời đều là hữu danh vô thực, rồi sẽ qua đi... Chuyện buồn đến, nhưng rồi nó sẽ qua đi, và bạn lại tiếp tục sống như chưa gặp chuyện buồn bao giờ. Tin vui đến, nhưng rồi nó cũng sẽ lặng lẽ qua đi, như nó chưa bao giờ đến...

Tự nhiên cảm thấy cuộc sống đời này thật vô nghĩa... Chúng ta chạy theo đồng tiền, đếm thời giá từng giây phút một... Chúng ta chạy theo danh vọng, lúc cao lúc thấp... Con người mà, lên voi xuống chó, âu cũng là lẽ thường... Mọi thứ rồi cũng sẽ qua đi, không còn chút gì đọng lại, ngoại trừ những ký ức mà bạn muốn chôn chặt trong lòng mình...

Thursday, November 18, 2010

Cuộc đời...

Mới nói chuyện với một người bạn... Nó đang tuyệt vọng, tội nghiệp nó... Kết thúc 4 năm đại học, cuộc đời đưa đẩy nó đến công việc làm sale... Chẳng liên quan gì, thậm chí còn ngược lại, vì nó phải cố gắng thuyết phục một sản phẩm là tốt, trong khi thực tế nó biết là ko phải vậy... Nhìn về quá khứ: Bùn... Nhìn tới tương lai: Mờ mịt...

Cuộc đời mà... Đôi lúc chúng ta cần phải làm điều mà chúng ta không muốn. Cái chính là chúng ta không làm băng hoại đạo đức của mình... Và chúng ta vẫn phải làm cái điều mà ta không thích đó, để tích luỹ kinh nghiệm và biết đâu những kiến thức đó sẽ mang lại lợi ích cho chúng ta...

Cái chính là bây giờ mình phải làm tốt những chuyện hiện tại, cũng giống như chúng ta phải mài gươm sẵn sàng, để khi quân địch tới, chúng ta sẽ chiến thắng. Nói một cách văn vẻ hơn, thì cơ hội như một con ngựa hồng bay qua cửa sổ, và bạn không thể nào tóm được nó nếu không chuẩn bị sẵn sàng...

Đúng. Hiện tại luôn khiến mình đau đầu. Quá khứ luôn khiến mình phải hối tiếc. Chỉ có tương lai là có hi vọng...

Friday, November 12, 2010

Miên man về thế giới di động...

Ngày nay, các thiết bị di động đã trở nên khá là phổ biến... Ôi, và có lẽ thằng KimKha đang đứng ngoài cuộc chơi... Vẫn sử dụng chiếc điện thoại cùi bắp, không ứng dụng, không trình duyệt, không GPRS (dĩ nhiên là không 3G nốt). Thế có chán không cơ chứ... Nhưng không sao, tôi vẫn có diễm phúc là quen với nhiều người bạn, họ có rất nhiều thứ, và tôi tha hồ mà trải nghiệm. Đấy, bạn luôn là người giúp mình nhiều thứ, vậy tại sao ta không nhờ tới bạn bè nhỉ...

Nếu như cách đây 2 năm, tôi có thể nói rằng tất cả đều có điện thoại di động, thì có lẽ 2 năm nữa, tôi có thể nói tất cả đều có smartphone... Thế đấy, với những dòng điện thoại Android giá rẻ, chỉ cần làm phần cứng nữa là hoàn thành cái điện thoại và bán. Có vẻ như việc này không khó khăn với các công ty Trung Quốc, và cũng như điện thoại TQ đang tràn đầy thị trường Việt Nam, thì vài năm nữa, smartphone TQ cũng sẽ làm được điều tương tự... Vì giá quá rẻ cho người dân VN mà...

Nhìn thấy điều này, khiến cho rất nhiều người lao vào công cuộc viết ứng dụng trên di động, trên smartphone... Chỉ để kiếm chác một cái gì đó... Chí ít là cũng có tiền, hơn là cứ làm ứng dụng web và cho xài miễn phí, kiếm chác dựa vào những đồng quảng cáo ít ỏi... Mà đúng, trên điện thoại, người ta sẵn sàng bỏ 15.000đ cho việc sử dụng một ứng dụng, nhưng trên web thì không. Đã từ lâu lắm rồi, ứng dụng trên web được mọi người xem là miễn phí toàn bộ, và có khi đó là do phương thức thanh toán phiền phức mà người ta không sẵn sàng làm. Với điện thoại thì khác, người ta luôn có sẵn tiền trong đó, và việc bỏ tiền ra là một việc dễ dàng, huống hồ người ta cứ nghĩ rằng điện thoại sẽ tốn tiền hơn là web.

Vậy... ta có nên cuốn theo những dòng chảy này? Lao theo, thế nào cũng đụng phải những đối thủ cạnh tranh "cỡ bự", sẵn sàng đè bẹp hoặc nuốt chửng. Hay tiếp tục đi trên web, để khi tất cả mọi người lao theo điện thoại thì ta trở thành "bá chủ" trên web, sống với lượng thu nhập ít nhưng có nhiều người xài...

Không biết... Cứ để từ từ đã, ai mà biết được đời sẽ đi về đâu...

Sinh nhật giữa ngày mưa

Đừng hiểu nhầm... Chỉ là sinh nhật một người bạn thôi. Một người bạn thân, rất thân, thân từ những năm cấp 3 tươi đẹp... Chị Bảy. Bạn cùng lớp nhưng thích gọi là chị Bảy hơn.

Ôi, đúng là Chị Bảy, cứ mỗi lần đi chơi với chị Bảy là trời mưa. Hôm nay vẫn vậy, trời mưa như trút... Ngập cả lối đi, phải dắt bộ, đi qua đi lại làm sao đó rớt mất chai nước... À, đó là trước khi đi qua nhà chị Bảy...

Đi đến nhà chị Bảy chỉ còn lại những hạt mưa bay bay, len lỏi giữa ánh đèn điện vàng vàng... Không gian tĩnh lặng... Bỗng dưng ta cảm thấy con người thật là bé nhỏ, giữa một dòng đời đang cuốn trôi cuồn cuộn...

Chị Bảy vốn tốt nghiệp sư phạm Văn từ trường Đại học Quy Nhơn, nhưng không có được việc làm ở quê, đành bon chen vào Sài thành... Cũng phải, ở những trường quê tôi, chỉ tiêu thì ít mà lại còn phải lo lót mới có chỗ dạy... Thôi kệ, vào Sài thành rồi thế nào con người cũng "khôn" ra được tý chút, biết nhiều hơn và chính thức đặt những bước chân vào đời... Cuộc đời bon chen, trôi nổi... Vì vốn dĩ cuộc đời là như thế mà...

Sinh nhật chị Bảy... Đến 5 năm rồi mới lại tổ chức sinh nhật cho chị Bảy... Gọi là "tổ chức" cho vui thôi, chứ lần này thì chỉ có đến Lotteria ăn một bữa cho "biết mùi Sài thành" thôi. Trông chị Bảy chẳng khác gì mấy... Tâm hồn vẫn còn là nữ sinh cấp 3, hình dáng thì vẫn thế, không mập thêm, không cao thêm... Nói về sự "cao" của chị Bảy mới nhớ chuyện lớp 11. Lần đó, tôi đi giặt khăn lau bảng (trực nhật lớp đó), còn chị Bảy đi lấy sổ đầu bài (lớp trưởng mừ), và đi về chung (vì lớp tôi ở vị trí xa so với phòng giám hiệu) trên sân trường đầy cát, và mọi người nói "Hai cha con bước đi trên cát, bóng cha dài lênh đênh, bóng con tròn chắc nịch"...

Những ký ức về tuổi thơ, cứ như là một cái gì đó gắn chặt vào tâm hồn mỗi người, đi theo mãi, đi theo mãi... Dù ở chân trời góc biển nào nó cũng theo... Có điều chúng ta có chôn vùi nó đi hay không mà thôi... Nhưng rồi có lúc nó cũng sẽ bùng phát... Bạn hãy thử liên lạc với người bạn cũ lại đi, bạn sẽ thấy nó bùng phát là như thế nào...